一饮琼浆百感生, 玄霜捣尽见云英. 蓝桥便是神仙窟, 何必崎岖上玉青. Nhất ẩm quỳnh tương bách cảm sinh, Huyền sương đảo tận kiến Vân Anh. Lam Kiều tiện thị thần tiên quật, Hà tất khi khu thướng Ngọc Thanh. °° Bài thơ trên lấy từ điển tích của 裴航 (Bùi Hàng), một tú tài thi rớt, sống vào thời Đường (Trung Quốc). 裴航 nằm mộng thấy bài thơ; rồi tìm đường tới Lam Kiều, một cây cầu ở Thiểm Tây tỉnh. 裴航 gặp được một lão bà có con gái là 云英 (Vân Anh). Lão bà hứa với 裴航 rằng nếu tìm được chiếc chày bằng ngọc để lão bà giã thuốc tiên thì sẽ gả con gái cho. 裴航 tìm được chày ngọc, lấy được 云英. Cả 2 vợ chồng tu luyện thành tiên rồi biến mất. °° Đó là điển tích về 裴航 (Bùi Hàng) trong văn học Trung Quốc. Còn 裴航 trong tác phẩm 修罗道 (Tu La Đạo) của 步非烟 (Bộ Phi Yên) lại là một sát thủ. 12 cô nhi được huấn luyện để trở thành 12 sát thủ của một tổ chức bí mật. Các sát thủ này được đặt tên bằng 12 nhân vật trong các giai thoại và điển tích văn học thời nhà Đường, với tên gọi hoàn toàn trái ngược với tính cách của mỗi người. Sân khấu của